Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

MƯA QUÊ

Sấm dậy đầu mùa
Mưa lùa trong gió
Dạt dào đổ xuống ngàn cây
Cây vẫy vẫy tay
Tắm trong vũ trụ


Mưa hôm xưa như đàn mãnh thú
Phá tan tành cuộc sống yên vui
Xua đuổi em thơ chợp ngủ trên nôi
Guộn chiếu dựng giường tan câu tâm sự

Một mảnh nhà hoen ngổn ngang trăm thứ
Nước dột chan hoà
Nhà cũng như sân
Đồng xa ruộng gần

Trắng băng cà cuống
Cây bơ phờ
Mối tan đàn bay lượn…

Mưa hôm nay
Gió vẫn bay
Nước vẫn rơi
Mát rượi em thơ ngoan ngủ trên nôi

Ấm tiếng cụ già luận bàn cuộc sống
Nghe chuyện hàn vi
Kể đời bé bỏng
Rèm che kín chuyện tâm tình
Bàn tương lai hạnh phúc gia đình.

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

TÌNH ẤM

Khuya về em lại ngồi đan
Đôi tay thoăn thoắt ngọn đèn lung linh
Hai thân chắp nối sợi xanh
Ngực đơm sợi đỏ xung quanh sợi vàng
Sớm mai anh đạp lên trường
Ào ào gió núi bốn phương lạnh lùng
Trường nghèo lán lớp lung tung
Nắng xuân chưa tới sương đông chưa tàn
Em thương là những sợi vàng
Em yêu sợi đỏ dịu dàng sợi xanh
Áo em sưởi ấm đời anh
Tay em gài chặt mối tình chứa chan.
Hà Trung,1979

KHÚC XA KHƠI

Em hát khúc xa khơi
Biếc góc trời Hà Nội
Tiếng thương khoan đầy vơi
Tiếng nhớ cao vời vợi

Em thương ai đường khơi
Nhớ ai sóng cách vời
Mong kề vai tỏa nắng
Chờ biển lặng lứa đôi

Tiếng ca xưa dấu chân
Trong rừng như suối ngân
Cho buổi đầu tất cả
Tiếng lòng em thanh xuân

Nay em hát xa khơi
Nghe lòng tôi chơi vơi
Hà Nội không có biển
Mà sao vẫn cách vời.
----------------------------

TÌNH SÔNG

Anh từ Lam Kinh xuống Đông Phương Hồng
Hẹn đón em về nơi đường cây nghiêng bóng
Mắt lá đỏ sau mấy mùa trông ngóng
Đường ta về hoa lá bỗng xôn xao


Đua với đường xa và nắng thắm trời chiều
Ta lựa chọn con đường mòn muôn thuở
Đường ngắn nhất ít sét dông khói lửa
Nhưng bờ lầy bến lũ cũng nhiều hơn

Qua Đò Vạn Sông Chu ráng đổ tím hoàng hôn
Sóng hắt nước hay mồ hôi ướt áo
Lòng ngậm ngùi theo ánh trăng mờ ảo
Miệng khôi hài những câu chuyện gần xa

Mối tình bao năm đã lớn ở trong ta
Nhưng một tiếng yêu vẫn là khó nói
Trên chặng đường gập ghềnh đá núi
Thương em hoài thân gái dặm đường xa

Nhiều dốc đèo còn đón đợi chúng ta
Ta có nhau, ta cùng nhau dấn tới
Đêm về khuya đất trời sâu vời vợi
Ôi nàng trăng hiền dịu sáng trong

Đằm thắm hương quê một trái tim hồng
Đâu dễ gói trong lời yêu vội vã
Nghe sóng gió ầm ào
Đây Đò Giàng Sông Mã

Chiếc thuyền con nghiêng ngả mái chèo quay
Khiêng xe đạp lên thuyền trăng sáng vơi đầy
Tay khẽ chung tay bồi hồi xao xuyến
Ta kề vai cho tay em bám vịn

Sông mùa thu trăng dỡn sóng mênh mông
Lớp sóng ngầm cuồn cuộn ở đáy sông
Đôi mắt trần ai dễ nhìn thấy được
Chưa cắm sào biết dòng sông bao nước
Đò đơn côi còn đấy giấc mơ tan.

           -13-
Bác mẹ âu lo đời em mãi gian nan
Màu phù hoa có làm em thao thức
Rìu búa dèm pha cỏ hoa cản lực
Có làm em tấm tức đau buồn

Ta trách mình nhiều quá những lo toan
Định kiến cội nguồn hơn mũi giao nhọn sắc
Ta như cánh chim đã mấy lần rũ đất
Tổ ấm nào còn mất giữa chơi vơi

Nỗi bâng khuâng theo Sông Mã qua rồi
Ta đạp tiếp trên chặng đường sương ướt
Thương em quá nghe hàng cây sướt mướt
Đường sống trâu trơn trượt đấy em ơi

Vượt Sông Lèn nghiêng nghiêng những kỷ niệm một thời
Qua Sông Hoạt tiếng trống trường đâu văng vẳng
Ơi quê hương những ngọt bùi cay đắng
Xin vì người ta sẽ sống cho em

Con sông thứ năm ta vượt trong đêm
Trời hồng biếc dòng Hưng Long hoài niệm
Ánh mắt thôi miên hay tiền duyên ước hẹn
Chú nhện lỡ đò mắc cạn những vòng tơ

Bên dòng sông xanh lặng ngắt như mơ
Ta đã nói những điều chưa thể nói
Những dự cảm tương lai, những cam go đã trải
Em mở lòng e lệ má hồng tươi

Tà áo bay bay gió sớm thoảng cười
Thơm ngọt ngào hương bạch đàn cỏ dại
Mừng sương tan gà làng te tác gáy
Đón ban mai chim hót rộn trên cành

Niềm tin yêu tràn ngập trong anh
Anh hồi hộp trao em nụ hôn đầu trong trắng
Đường đời rẽ lúc bình minh ấm nắng
Con đường dài khấp khểnh tạm lùi xa
Và tình sông xây bến đỗ trong ta.

MÀU ÁO QUÊ HƯƠNG

Nga Sơn ngát xanh bên bờ Biển Đông
Gió reo bốn mùa trên sóng
Đồng cói mênh mông tới chân trời
Mây xanh nước biếc gió căng buồm khơi .

Nga Sơn nắng buông trên nền phù sa
Gió êm ru ngàn tre xanh
Đồng lúa mênh mông tới chân trời
Lung linh trong nắng thắm tươi hạt vàng.

Nga Sơn núi xanh Từ Thức, Thần Phù
An Tiêm mây sớm lững lờ
Nắng chiều bò dê gọi núi
Tiếng khoan phá đá rền vang.

Nga sơn dấu xưa muôn đời hùng thiêng
Ngát hương đền thờ Lê Hoa
Còn đó luỹ tre bất khuất Ba Đình
Tượng đài chiến thắng máu xương còn in.

Nga Sơn bước qua lửa khói điệp trùng
Vượt trên gian khó bão bùng
Lòng quê trở tràng đổi mới
Tầng cao san sát mái hồng.

Người Nga Sơn bám đồng bám biển
Đường thông thương, hàng tăng tiến,chợ đông
Chiếu xanh, gạo trắng, cá hồng
Em chưng áo mới
Chờ mong anh về.

Nga Sơn,1966,1991

GỪNG

Gừng cay muối mặn là tình
Em không thích muối, một mình gừng thôi
Trải qua lửa bỏng nước sôi
Gừng vẫn cay, ướp muối tôi vẫn tình.

                              Hà Nội,1-5-2011 

ÂM VANG SÔNG SUNG

Mỗi chuyến qua sông trên chiều dài đất nước
Dòng về biển rồi để lại tiếng sông vang
Trong lòng tôi hoà nhịp rộn ràng
Từ Sông Sung quê hương đồng vọng

Xưa giặc Pháp đi càn bom đạn nổ sau lưng
Sóng Sông Sung thét gào căm giận
Hồn trai trẻ trào lên uất hận
Đò sang Khang Cù giục giã gọi tôi qua

Hoà bình về sông bên trường học quê nhà
Tôi ngụp bơi những giờ chơi cùng bạn
Gió sông reo mặn mà mát lạnh
Thấm vào tim dịu nóng suốt đường đời

Mỗi hội xuân đua thuyền rộn rã quê tôi
Tiếng trống tiếng dô ta làm dòng sông rung chuyển
Chúng tôi reo hò đến khan cả tiếng
Mà tiếng lòng còn vang mãi những mùa sau

Vào cấp ba rời quê lên thành thị lần đầu
Mẹ thức thâu đêm đùm cơm vá áo
Cha tiễn đến bến sông dặn dò trao túi gạo
Cha về rồi tôi còn lại gió long đong

Thời đánh Mỹ đạn bom cày xới suốt triền sông
Thần sấm con ma thành sao băng rực cháy
Từ Lèn xuống Sung pháo nổ dòn vang dậy
Trời âm vang cao vút tự hào

Rồi một thời sông quằn quại thét gào
Gắt tiếng gà trưa giật mình quẫy cá
Tiếng chim sớm cũng bồi hồi xa lạ
Cánh buồm con run sợ sóng cồn vang

                    -7-

Bão vừa tan gió lại nổi bắc nam
Người tôi yêu rất ít lời để hát
Những bãi bồi ngô không xanh ngát
Hòn Nẹ cửa sông heo hắt gió thu vàng

Trải mấy thăng trầm cữ nước tuần trăng
Người yêu sông hết mình gội rửa
Những mùa sung lại trĩu cành nặng quả
Máy nổ dòn mùa cá biển dài thêm

Phù sa về nghe nặng tiếng chim đêm
Bãi cói quê hương đang ngọt dần muối mặn
Tàu chiếu cói đi về tan những đêm thầm lặng
Người tôi yêu lại hát tiếng dô tà

Sông Sung ơi bến đỗ của mẹ cha
Con muốn làm viên sỏi
đón đưa dòng nước chảy
Làm tiếng hò bên mạn thuyền đưa đẩy
Âm vang hoà vào vô tận  của quê hương .